| 12 giờ trưa mai tôi phải tiếp tục ngậm 2 viên thuốc thứ 2 để hoàn thành việc vứt bỏ đứa bé, có lẽ đó là điều tội lỗi nhất mà cả cuộc đời này tôi không bao giờ quên được. Tôi không thể ngờ, không thể tưởng tượng nổi có lúc mình độc ác và nhẫn tâm như vậy.
Sáng hôm qua, khi đi khám và biết tin mình có thai, đứa bé đang ở tuần thứ 6, thứ 7, nó đã có tim thai, bác sĩ bảo nó hoàn toàn khoẻ mạnh, ông hỏi tôi sẽ giữ nó đúng không? Tôi còn trả lời 1 cách hiên ngang rằng tất nhiên rồi. Vì tôi tin vào anh, vào chồng tương lai của tôi, vào người mà sẽ dự định tổ chức đám cưới cùng tôi vào năm sau. Và điều hơn hết lương tâm tôi không cho phép tôi có những ý nghĩ như vậy. Tôi nghĩ rằng nếu lỡ may có con thì chúng tôi sẽ tổ chức đám cưới sớm, sẽ tìm cách vì 2 chúng tôi yêu nhau, vì anh và tôi đều đầy đủ điều kiện để cưới, vì anh rất được lòng ba mẹ của tôi.
Vậy mà tôi không ngờ, không ngờ lúc gặp tôi anh đã khóc lóc, đã ôm lấy tôi van xin, nếu thương anh hãy bỏ đứa bé vì anh không còn lựa chọn nào khác, vì anh đạo chúa, tôi đạo phật, muốn cưới nhau phải học đạo, phải được cha cho phép. Thật sự tôi không tin vào những gì chính mắt mình thấy, chính tai mình nghe. Tôi đã van xin anh hãy giữ lại đứa bé vì nó là tình yêu của chúng tôi, vì là con người lương tâm mình không cho phép mình được quyền làm như vậy. Chúng tôi sẽ đi gặp cha để xin ông tha thứ và cho phép chúng tôi được học đạo sớm để được cưới nhau.
Thư tình: Quá đau!, Thư tình, Bạn trẻ - Cuộc sống, Thu tinh, thu tinh yeu, tinh yeu, tha thu, xa anh
Tôi cảm thấy chán ngán tất cả thế gian này, chán chính bản thân tôi... (Ảnh minh họa)
Tôi một mực không đồng ý, và đòi chia tay, nhưng anh đã quyết tâm nói rằng nếu tôi không chịu bỏ đứa bé thì anh sẽ chết, sẽ chết ngay sáng mai, tôi biết anh sẽ làm thật, nên cuối cùng tôi đã theo anh vào bệnh viện. Tôi đã nhẫn tâm bỏ đi sinh linh nhỏ bé trong cơ thể mình, từ hôm qua đến nay, tôi đã khóc cạn nước mắt. Tôi biết cả cuộc đời này tôi sẽ sống trong ân hận, day dứt. Tôi đã nói chia tay với anh tối qua, ngày mai đây khi phá thai xong có lẽ tôi sẽ xa anh, tôi thật sự đang trong tâm trạng chán nản, chán nản tột cùng. Cuộc đời này chẳng ai làm cho mình tin tưởng được. Tại sao anh lại đối xử ác độc với tôi, với con tôi, lại cướp đi hạnh phúc của tôi trong khi tôi biết anh yêu tôi thật lòng, nhưng vì cái tôi và thể diện của anh quá lớn mà anh đối xử với tôi, với con của mình như vậy.
Tối đến giờ anh đã khóc lóc năn nỉ tôi đừng lìa xa anh, hãy tha thứ cho anh, rằng anh cảm thấy rất ân hận, thật sự lúc này đây đầu óc tôi trống rỗng, tôi quá đau, tôi đang giết chết đứa con của mình. Tôi phải làm sao, có nên quay lại với anh? Anh nói anh sẽ đợi tôi suốt đời, không dám mong gì chỉ mong tôi tha thứ và quay lại bên anh. Thật sự giờ tôi không suy nghĩ được gì, tôi cảm thấy chán ngán tất cả thế gian này, chán chính bản thân tôi. Tôi là người tội lỗi. Tôi chỉ muốn chết... | |